Vị nho sinh vốn nổi danh vô địch thủ trong các cuộc biện luận trên đài tại Quốc Tử Giám kia, không hề vì hành động hai tay chống đao hư trương thanh thế của nam tử tóc trắng mà lộ ra chút khiếp sợ nào, gã chỉ cảm thấy thật nực cười. Nơi đây là dưới chân thiên tử, là kinh thành sầm uất được thiên hạ hộ vệ, há có thể dung cho một kẻ ngoại lai bụng rỗng tuếch như ngươi tới đây múa rìu qua mắt thợ, khoe khoang oai phong! Nho sinh lại nặng nề bước ra ba bước, phong thái văn sĩ không sợ quyền quý khiến người ta phải nghiêng mình kính phục. Đội hình phía sau gã càng lúc càng dày đặc cũng theo đó tiến lên ba bước, tiếng bước chân trầm đục. Những võ phu thời Xuân Thu chỉ biết tranh quyền đoạt thế đã khiến Thần Châu chìm đắm, hạng thư sinh chúng ta phải vực lại Thần Châu, san bằng ngũ nhạc! Nho sinh chỉ cảm thấy hạo nhiên chính khí trong lồng ngực như muốn xông thẳng lên mây xanh, gã giơ tay chỉ thẳng vào nam tử áo trắng đang im lặng, nghiêm giọng nói: "Đại Tần hoàng đế tọa hưởng toàn thịnh chi lực của thiên hạ, vẫn còn bị chế ngự bởi kẻ thất phu, Ly Dương ta há có thể đi vào vết xe đổ đó?! Triều đình nơi nơi kính Bắc Lương các ngươi một trượng, Bắc Lương đã khi nào kính trọng triều đình lấy một thước? Trời gieo họa cho kẻ tiểu nhân, khiến chúng đắc chí!"
Bắc Lương đao lặng lẽ lún xuống đất một thốn, Từ Phượng Niên đạm nhiên cười nói: "Kiến giải khắc nghiệt, quân tử bất vi."




